Giới thiệu:
“Tướng quân xuất chinh quay về rồi, phu nhân tướng quân xuất chinh quay về rồi.” Tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào. Tô Tinh đang ngồi trước gương đồng trang điểm, nghe thấy câu này thì không kiềm chế được mà vui vẻ hơn chút.
“Nhưng mà… tướng quân…”
“Chuyện gì thì nói đi, cứ ấp a ấp úng.”
“Tướng quân ngài… ngài ấy còn dẫn theo một nữ tử mang thai…” Tô Tinh nghe thấy câu này, bàn tay đang trang điểm không kiềm được mà khẽ khựng lại.
“Tiểu thư… Tướng quân ngài ấy…”
“Không sao… Trang điểm tiếp đã.” Tô Tinh nhìn bản thân mình trong gương đồng, đưa tay lấy cây trâm vàng trên tóc mình xuống, lẩm bẩm nói: “Cây trâm này trang trọng quá, không phù hợp, vẫn không nên cài thì hơn.”
***
“Trắng như tuyết trên núi,
Sáng tựa trăng giữa mây.
Nghe lòng chàng hai ý,
Thiếp đành đoạn tình này.”*
Tô Tinh vốn xuất thân danh gia vọng tộc, là đại tiểu thư thiên kiều vạn sủng của Tô gia. Trong khi đó phu quân Thẩm Giác của nàng chỉ là tham tướng Thất phẩm thấp hèn, chẳng những thế để có được chức quan này cũng là nhờ bá phụ trong nhà nhét bạc để vào quân doanh.
Bọn họ vốn không môn đăng hộ đối, thế nhưng Tô Tinh kiên quyết phải là Thẩm Giác.
Tô Tinh và Thẩm Giác lần đầu gặp nhau ở lễ hội hoa đăng. Khi đó nàng mới mười bảy tuổi, đang độ xuân xanh, xinh đẹp yêu kiều, lại còn giành được danh hiệu tài nữ đệ nhất kinh thành, ca ca của nàng Tô Tuần là Hình Bộ thị lang, tiền độ vô lượng.
Hội hoa đăng năm đó nàng và nha hoàn bị lạc đường, tình cờ được Thẩm Giác giúp đỡ nên nảy sinh tình cảm. Sau đấy mặc cho ca ca can ngăn, nàng quyết phải gả thấp cho hắn bằng được.
Thật ra lúc đó Tô Tinh cũng lờ mờ nhận thấy tâm tư của Thẩm Giác không đơn thuần, nhưng tuổi trẻ kinh cuồng cho rằng mắt mình chọn chắc chắn tốt. Cuối cùng một bước sai, vạn dặm đau.
Tô Tuần không lay chuyển được muội muội đành phải dải đường cho Thẩm Giác với hy vọng bất kể hắn có dị tâm ra sao cũng sẽ đối xử chrân thành với nàng hơn. Thẩm Giác được Tô Tuần tiến cử leo lên chức vị phó tướng, lại may mắn lập chiến công nên hai người cử hành hôn lễ rất rầm rộ, vào thời điểm ấy cũng coi như là một giai thoại.
Thế rồi ngày rộng tháng dài, tuy rằng phẩm hàm của Thẩm Giác có tăng lên nhưng địa vị trong quân vẫn luôn thấp hơn người ta một bậc, hắn cảm thấy rất không cam tâm. Trong quân doanh người lắm miệng nhiều, ngoài mặt khách sáo có dư, nhưng sau lưng ai nấy đều âm thầm khinh thường hắn, nói hắn núp váy phu nhân nhờ cậy quan hệ, nên mới có địa vị như ngày nay.
Sau nữa Tô Tuần được thăng chức thành Hình Bộ Thượng thư, trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng, nhận được hoàng ân mênh mông. Thấy Tô Tuần từng bước thăng tiến, mà bản thân vẫn đang phải lăn lộn trong quân đoàn tìm kiếm công danh. Địa vị ngày càng chênh lệch, Thẩm Giác và Tô Tinh cũng xảy ra lục đục.
Đúng vào lúc này Thẩm Giác gặp Liễu Như Vân.
Liễu Như Vân là con gái của người thợ rèn binh khí cho quân doanh. Hôm đó lão Liễu mang binh khí đã đánh bóng mới đến tiện thể dẫn theo nữ nhi đang cải trang nam nhân ra ngoài mở mang tầm mắt, trùng hợp chạm mặt Thẩm Giác đến quân doanh thị sát.
Luận về tướng mạo, Liễu Như Vân chẳng thể so được với một góc của Tô Tinh. Nhưng Thẩm Giác luôn cảm thấy con người Tô Tinh mang theo sự kiêu căng, cao ngạo của danh môn thế gia, khiến cho người khác khó lòng thân cận. Trái ngược đó Liễu Như Vân vừa nhỏ nhẹ, dịu dàng lại nồng nàn tình ý, rất nhanh ả đã nắm được trái tim của Thẩm Giác.
Đúng là gỗ mục thì không thể đẽo. Thẩm Giác xem thường Tô Tinh, luôn muốn tìm cơ hội để hạ bệ Tô Tuần nhưng hắn cũng không tự mình nghĩ xem hắn có được ngày hôm nay là nhờ ai.
Tô Tinh triệt để thất vọng, Thẩm Giác phụ nàng, nàng cũng không để hắn được thoải mái, người Tô gia không phải ai cũng có thể lấn lướt.
Cuối cùng, Thẩm Giác gặp hoạ lao ngục, Tô Tinh được Hoàng đế ban thư hòa ly, thành công lui thân trở về Tô phủ.
Sau khi hoà ly, cuộc sống trở nên có chút nhàm chán, Tô Tinh bèn mở một quán rượu, tự mình ủ rượu để bán. Những tưởng cuộc sống sẽ chảy trôi mãi như vậy thì nàng lại gặp được Bạch Thư Mạch.
Bạch Thư Mạch cũng xuất thân danh môn, lại là trạng nguyên đương triều, tiền đồ vô lượng, cộng thêm ngoại hình anh tuấn, cao lớn, là người tình trong mộng của vô số nữ tử kinh thành.
Mặc dù được nhiều người yêu thích nhưng Bạch Thư Mạch chưa từng rung động với ai trước khi gặp Tô Tinh. Chàng đối với Tô Tinh là nhất kiến chung tình, không phải nàng không cưới.
Những ân cần quan tâm của Bạch Thư Mạch cũng khiến Tô Tinh cảm động, nhưng hai người họ không tương xứng, một người là trạng nguyên lang tuổi trẻ hứa hẹn, một người là nữ tử đã từng hoà ly. Vậy nên Tô Tinh từ chối tình cảm của Bạch Thư Mạch.
Nếu trên đời này có một thứ được gọi là phép màu, thì đó chắc chắn là tình yêu. Tình yêu có thể rực rỡ, lấp lánh như pháo hoa trong đêm tối, cũng có thể dịu dàng thầm lặng như tuyết rơi đầu mùa.
Yêu và được yêu chính là một loại hạnh phúc, có thể gặp chứ không thể cầu.
Và đừng lo lắng, chúng ta rồi sẽ gặp được người thích hợp mà thôi, chỉ là người đó đến sớm hay muộn. Có lẽ đây cũng là thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm trong truyện.
Trăng sáng trên trời,
Khói lửa nhân gian.
Một cẩm y công tử ôm cô nương xinh đẹp trong lòng, tùy ý lướt qua náo nhiệt phồn hoa giữa phố phường trở thành phong cảnh đẹp nhất trong lòng người đọc.
____
*Trích trong bài thơ “Khúc ngâm đầu bạc” của Trác VĂn Quân
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Miêu Miêu đi lạc
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết